Tôi chơi chứng khoán

Đọc bài này bên saga.vn thấy thú vị, copy về đây cho anh em đọc chơi.


Chỉ một tháng trước đây tôi, tất cả chúng ta, những nhà đầu tư đã lăn lộn và nếm trải cùng những bước đi của thị trường, rỉ tai nhau hoặc bàn tán xôn xao về một niềm tin vững chãi rằng: VNI, nó đang lên đấy! Đi bền bỉ từ 580, lên 590, bứt qua kháng cự rồi một mạch lên 600, cùng lúc khi Down Jone phá được mốc 10000 điểm - tròn 10 năm với tăng trưởng bằng 0%. Tất cả mọi dòng sông đều chảy, tất cả mọi niềm tin đều chắc chắn, rồi VNI sẽ lên.

Vâng, nó vẫn lên, có lúc qua kháng cự mới 626, qua cả 633. Có hoài nghi nhưng tin tưởng thì nhiều hơn… Chỉ nửa tháng trước thôi, bất chấp xấu tốt, cổ phiếu đều tăng, mua là thắng vì vẫn còn người chưa thoả mãn và không chịu được khi đáng lẽ ra cơ hội để tăng thêm 5 - 7% là trong tay. Ngày mai xa có thể sẽ khác nhưng ngày mai gần là một tương lai đẹp hơn.

Và rồi hôm nay, tôi lên sàn trong tâm trạng của một kẻ ngoài cuộc, có thể gọi là như thế khi đã biết lo sợ và tháo chạy được giữa đám đông tham lam. Lời Buffet lúc nào cũng văng vẳng bên tai, khối lượng giao dịch rất lớn cảnh tỉnh tôi, vàng và dầu cùng lên, chứng khoán không thể nóng mãi thế này. Sức cầu thế kia báo hiệu cho một bong bóng nhỏ nhưng có thật. Liệu đã quá muộn chưa cho những lệnh bán được khớp ngày hôm nay???

Hơn 130 triệu cổ phiếu được chuyển nhượng không phải là một con số nhỏ, chỉ có giá trị là đã giảm vì bất chấp tốt xấu, tất cả cùng nằm sàn. Có nhà đầu tư ôm họ Sông Đà đã phải chua chát: Kìa Sông Đà xanh, một màu xanh… lơ!!! Họ lại tự an ủi nhau bằng cái tâm lý bầy đàn mà đã 9 năm nay, vẫn cố hữu tồn tại. Có muốn bán thời điểm này cũng khó mà bán được, không có ai mua cả. Nhiều người lại tiếc rẻ vì tiền trên cổ cánh của mình đang mỗi ngày một vơi cạn, 5,7% và hơn thế nữa. Chúng ta là nhà đầu tư dài hạn cơ mà, không lướt được những con sóng lớn thì nằm chờ vậy thôi. Có người bi quan hơn, nào chị em, về máng lợn nào: Tôi đầu tư đã 2 năm nay mà luôn mắc phải mua đỉnh bán đáy, đau nào đau hơn. Có thằng mua S96 lúc nó 135 giờ không chạy được, chắc còn đau hơn mình!!!

Doanh nghiệp, với những công ty tăng trưởng lành mạnh thật sự, có lẽ không quan tâm đến chuyện đánh bóng tên tuổi, kiểu như chia thưởng 1,2,3, lợi nhuận vượt kế hoạch, dự án mới này nọ. Họ phát triển bằng tự thân và quan tâm đến giá trị của chính các cổ đông. Chỉ có những cổ phiếu còn cần nhà đầu tư, cần tiền đổ vào, cần sự quan tâm và làm đẹp thương hiệu thì mày mò làm giá, kéo nhà đầu tư lại với những cái “mông” nặng đau đớn, với những kết quả lợi nhuận nghèo nàn.

Và tôi cũng tự hỏi tại sao nhà đầu tư chúng ta đã khôn ngoan hơn nhiều rồi nhưng vẫn sẵn sàng ném tiền mà mình mồ hôi nước mắt mới có được vào những cổ phiếu này. Họ chạy vội vã theo những cổ phiếu không thể nào mua được, rồi hoan hỉ khi người ta nhả cho mình vài ngàn lúc giá gần đỉnh. Ấy thế mà vẫn vui và không thể nào trách mình ngu được, khi giá bắt đầu lao về sàn. Âu cũng là cái số!!! Nhưng nỗi đau của người này lại là niềm hân hoan của người khác. Ở một cuộc chơi tổng bằng không thế này, mất mát của người này lại là cái được lớn hơn của người khác. Những ai đã bình tĩnh theo dõi thị trường, giờ hoàn toàn có thể tin tưởng rằng đã đến lúc cổ phiếu hấp dẫn trở lại. Một đợt giảm giá dài giống như một căn bệnh cảm cúm nhẹ, giúp thanh lọc khỏi thị trường những con bệnh yếu kém và tạo điều kiện dễ dàng hơn cho những nhà đầu tư mới, cho những cố phiếu thật sự tốt tồn tại.

Nào thì lại tin tưởng, lại gắn bó với cái Phong vũ biểu của nền kinh tế. Dù rằng niềm vui lẫn nỗi đau cùng nó ta đã trải qua nhiều, lúc nào cũng không thôi hy vọng: vì đầu tư vào chứng khoán là đầu tư vào tương lại, hãy tin vào ngày mai. Tôi tin rằng ai cũng công nhận điều chỉnh giảm như thế này là tốt hơn cho nền kinh tế, đau một lần rồi thôi. Vì dù sao thế này cũng tốt hơn là tột cùng vui sướng và không thể chịu đựng nổi khi cái bong bóng cả niềm tin và lợi nhuận kỳ vọng của các bạn bị vỡ vụn, phải không nào?

www.SAGA.vn -

2 comments:

October 29, 2009 at 2:19 PM Anonymous said...

Các bác đọc rồi xin cho ý kiến của mình nhé

October 31, 2009 at 12:44 AM Anonymous said...

Quá hay bác ợ.

Post a Comment